Nguyên Đỗ

Huyền Thoại Sơn Điểu

Này chim nhỏ, mấy hôm nay nhớ lắm
Giọt mưa thu trên lá thấy buồn thiu
Không có chim khung cảnh cũng tiêu điều
Thiếu tiếng hót bầu trời thêm cô tịch
Anh kể lại bài thơ tình truyền tích
Trong ngày mưa gió lạnh tái tê hồn
Có cánh chim đẫm ướt hãy còn non
Run lẩy bẩy co ro đường xá lạ
Người vội cứu bỏ vào trong áo dạ
Hơi ấm nồng theo nhịp đập trái tim
Mối thâm tình xao xuyến cả thân chim
Rất cảm động không rời xa, cất hót
Trong thanh vắng tiếng sơn ca lảnh lót
Phố nhỏ vui vì giọng hót véo von
Mấy ngày qua chim nhớ núi về non
Người ở lại nhớ thương buồn ủ rũ
Bao ray rứt ngập tràn trong phế phủ
Người và chim, chuyện hãn hữu trần gian
Người vì chim vượt sông suối băng ngàn
Đến tựa gốc trầm hương rồi ngủ thiếp
Bầy chim nhỏ líu lo truyền tín điệp
Sơn ca về cởi bỏ lốt loài chim
Mối chân tình trọn vẹn cả trái tim
Lay tỉnh dậy nối duyên hồng nhân điểu
Kho huyền thoại nhân gian mình chẳng thiếu
Chuyện Âu Cơ để trăm trứng truyền sinh
Một trăm con thủy tổ của dân mình
Giòng Bách Việt vốn giàu mơ tưởng tượng
Chim ở đâu, bốn phương trời, tám hướng
Hãy về mau, thu đã tới, sắp đông
Chim về đi, trong mái ấm hương nồng
Cất tiếng hót gọi mùa xuân mau tới
Nguyên Đỗ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Huyền Thoại Sơn Điểu"